Nếu một lần hòa quyện vào bóng đêm. Em mới thấy rằng cuộc đời này mờ ảo. Chỉ là một khoảng không vô định.Em lay hoay trong dòng kỷ niệm, đó đã từng gắn kết cuộc đời ta với nhau. Để rồi giờ đây, khi khoảng cách ngày một xa, xa và không thể nào xa hơn được nữa. Thì có lẻ giữa chúng ta chỉ đong bằng hoài niệm .
Dẫu có đôi lần em muốn viết một cái gì đó cho anh. Hay đơn giản chỉ là vài dòng nhắn gởi.Em lắng nghe con tim mình mách bảo. Thế nhưng lí trí đã làm tổn thương trái tim mình. Em đã khóc nức nở khi chính mình lại xóa đi những gì mình từng mơ ước.
Từng hạt sương long lanh,như vô tình chạm vào bờ môi. Để thoáng chốc em thấy lòng mình buốt nghẹn. Em vội vã vơ bóng đêm để thêu dệt cho mình mộng ước.Thế nhưng mộng ước của ngày xưa đã trôi theo dòng đời hối hả. Mộng ước ấy có lẻ đã quá tầm thường khi đan xen vào đó là vật chất.
Em đã một lần sai lầm coi vật chất hơn tình yêu. Em đã sai lầm so sánh tình yêu với vật chất. Để rồi em bóp nghẹn trái tim anh. Em đã đánh mất anh, mất đi niềm tin và có lẻ em mất tất cả sau lần ấy.
Nỗi niềm, cứ chông chênh cùng năm tháng. Để một lần nào đó em muốn ẩn mình trong bóng đêm. Em chẳng còn can đảm để chờ ánh bình minh. Sẽ chẳng còn một bàn tay, một cái ôm hay những lời sẽ chia cùng nhau qua đoạn đường phía trước.
Gió khẽ lay, trái tim em se sắt.Giữa nghìn trùng rộng lớn, em như đơn lạnh một mình.Em muốn níu kéo một cái gì đó xa xăm. Nhưng dường như đó chỉ còn là ảo mộng.
Biết nói sao khi con tim chưa hề nguôi nhớ. Khi ngọn lửa yêu thương vẫn tuôn trào. Nhưng có lẻ sẽ chẳng còn gì,chẳng còn gì nữa phải không anh?.Em mang ân tình anh trao để đánh đổi niềm đam mê thoáng chốc. Khi ngoảng mặt lại nhìn em chẳng còn ai?. Chẳng còn một giấc mơ để em tìm lại chốn bình yên, như ta từng có.
Sẽ chẳng có những thứ tha từ phía anh. Nhưng dẫu chỉ một lần, một lần thôi em muốn được nhìn anh. Được chạm vào bàn tay anh,tựa vai anh và xin cho em khẽ hôn anh lần cuối.