Ngã rẽ riêng
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Ngã rẽ riêng

Ngã rẽ riêng

Admin (173)
vothanhvi (126)
nhoxbi (83)
gấu ngốc (35)
dark_angel (34)
bin (32)
tuanlinh (31)
khoa1012 (26)
nhi.lan (24)
smile (14)


Gửi bài mới Trả lời chủ đề này
Có còn tình yêu (3) Empty25/8/2011, 10:27

Có còn tình yêu (3) Bgavatar_01 Có còn tình yêu (3) Bgavatar_02 Có còn tình yêu (3) Bgavatar_03
Có còn tình yêu (3) Bgavatar_04 Admin Có còn tình yêu (3) Bgavatar_06
Có còn tình yêu (3) Bgavatar_07 Có còn tình yêu (3) Bgavatar_08 Có còn tình yêu (3) Bgavatar_09

Admin
Điều Hành Diễn Đàn
Điều Hành Diễn Đàn
Thông Tin Cá Nhân
Bài : 173
Điểm : 14760
Thanks : 35
Ngày tham gia diễn đàn : 17/05/2011

102
text:
Có còn tình yêu (3) Left_bar_bleue102/102Có còn tình yêu (3) Empty_bar_bleue  (102/102)
Bài gửiTiêu đề: Có còn tình yêu (3)

Trời đất. Anh lại đổ hết lỗi cho nó sao? Liệu có phải nó là người có lỗi trong chuyện này. Anh có biết đâu rằng tim nó cũng đang vỡ vụn ra từng mảnh đấy không. Nó phóng tấm mắt ra khoảng không bao la mà lòng nặng trĩu.

Ngoài trời lất phất mưa. Những đám mây xám trôi ngang lưng trời như mang theo bao nỗi buồn. Con ve sầu ngưng giọng hót. Trời đất đang đội một màu tang thương, não ruột! Đầu óc nó quay cuồng vì những lời anh nói: “Từ khi biết em, anh vẫn yên lòng. Nhưng từ lúc em nói mình đưng gặp nhau, đừng quan hệ nữa thì trong lòng thắc mắc âu lo. Trong dạ thì bồn chồn không yên. Anh biết, có lẽ em ghét tôi đã nhắn tin, gọi điện. Thậm chí có khi em còn chửi anh sao lắm chuyện phiền nhiễu. Rồi em tìm mọi cách tránh anh. Nào là không tiện nhắn tin hay máy hết pin. Gọi thì em nói bận. Mọi việc làm đó của em cũng làm tôi không nản trí. Em càng ghét anh, anh vẫn thế.Vì tôi không ghét được em. Mọi ngày tôi vẫn nhắn tin thuyết phục em chấp nhận anh. Yêu em!”. Mắt nó rưng rưng ngấn lệ. Không cầm lòng được, nó trả lời anh: “Sao phải làm vậy anh. Sao phải tự hành hạ mình thế để làm gì cơ chứ. Trên đời này còn nhiều người xứng đáng với anh hơn em.”

Lại một tin nhắn nữa: “ Không biết giờ này em làm gì, có khỏe không. Riêng tôi bây giờ ốm yếu gầy như xác ve không biết vì sao nữa. Cũng khó lý giải tình cảm con người. Tôi chỉ thầm trách sao sinh ra để đau khổ vì kiếp người. Tôi thẫn thờ ước gì có ai đó giúp tôi giải thoát tôi khỏi kiếp này. Chắc chắn em lại cho tôi dai như đỉa, than vãn làm phiền em phải không? Mặc kệ. Biết làm sao được. Vì tôi chỉ biết giãi bày tâm sự khi gửi tin nhắn đến em, trong khi em lại cứ mãi im lặng. Buồn nhưng không thôi hi vọng”.

Và vẫn là tin nhắn: “Tôi đang tự hỏi lòng mình, không hiểu trái tim em được làm bằng gì, nói bao nhiêu mà em vẫn lặng thinh không rung động. Mấy ngày nay, tôi ốm nằm vật ở nhà không đi ra được khỏi giường. Bạn bè đồng nghiệp đến thăm, em cũng đến thăm nhưng sao em nhạt nhẽo và hững hờ với tôi như vậy chứ. Tôi biết em đang cố làm một vỏ bọc, để giương lên che mắt mọi người. Liệu có cần thiết phải thế không em. Em ạ tôi chỉ mong có được hơi ấm của em. Đó là liều thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho tôi em có biết không.”. Anh có biết đâu nhìn thấy tình trạng anh như vậy nó cũng như đứt từng khúc ruột. Nó không tàn nhẫn như anh nghĩ. Đã bao đếm đọc tin nhắn của anh, là bấy nhiêu đếm nó không ngủ. Nó nghĩ về anh rất nhiều. Nó chỉ muốn được ở bên anh để quan tâm chăm sóc cho anh nhưng trái tim non nớt của nó ó lẽ không thể vượt qua được nỗi sợ hãi vì sự kỳ thị đang giăng mắc, bủa vây khắp nơi xung quanh nó và anh. Nó sợ nên đành làm kẻ tàn nhẫn như anh tưởng!

Một ngày mới lại đến. Bật máy, tít tít. Lại một tin nhắn mới: “Em nỡ lạnh lùng đến thế sao. Ghét tôi lắm hả? Mà sự đời ghét của nào trời trao của nấy em ạ. Hay em bắt tôi tìm được lá diêu bông thì em sẽ đến với tôi. Tôi bắt đầu sợ sự im lặng của em”. Thoáng chút bâng khuâng, đăm chiêu khi nó đọc xong dòng tin. Một bài hát ngân vang trong lòng nó: “Đời cho ta bao niềm nhớ, bao lần lỡ hẹn hò. Người cho ta bao mật đắng, bao mật đắng tình đời. Người cho ta một tình yêu rất lạ như huyền thoại một thoáng bay xa…”. Nó không nghĩ trong mắt anh bây giờ nó lại tệ đến vậy. Buồn! Nó đi làm trong trái thái đầy mông lung mà không khỏi nhớ về anh. Rồi nó đi đến một quyết định: “Em sẽ đến. Anh chờ em nhé. Hết giờ làm chiều nay, anh đợi em ở bến xe buýt chỗ mà anh vẫn hay đón em để cho an toàn. Nhớ anh nhiều!” . Vẫn không thể thắng nổi nỗi sợ hãi, nó đành thất hẹn với anh. Phải chăng tình yêu của nó chưa đủ sức mạnh để vượt qua rào cản?! Có lẽ vậy. Nó đành lòng làm kẻ chẳng ra gì trong con mắt của anh: “Anh ạ. Em xin lỗi, em lại không đến được rồi. Em phải đi nhận một địa chỉ để gia sư vào lúc 18h hôm nay. Hẹn anh khi khác vậy. Em chào anh.” Khô khốc, lạnh lùng, dòng tin đã được gửi. Nó vẫn đến chỗ bến xe buýt mà đã hẹn nhưng đứng lánh vào một góc khuất bên đường đủ để anh không thể nhận ra. 15 phút, 30 phút rồi 1 tiếng trôi qua, anh vẫn đứng đó. Sao vậy? Anh không nhận được tin của nó gửi sao? Nó thấy ái ngại và thương anh vô cùng, nó định chạy đến bên anh nhưng lại không thể nhấc chân đi. Nó không hiểu được hành động của nó làm có đúng hay không nữa. Đang bối rối, nó nhận được tin của anh: “Em hẹn tôi ở bến xe buýt này. Tôi đến đón. Trời đêm có một mình. Một xe dừng, rồi một xe nữa, từng người, từng người xuống. Người cuối cùng cũng không phải là em.Vậy là tôi sẽ phải đi về một mình hun hút trời đêm. Tôi nguyện mãi đợi em. Hôm nay không được thì tháng sau, năm sau, vài ba năm sau tôi vẫn sẽ đợi”. Nó bỗng thấy nó là một kẻ tàn nhẫn, ác độc nhất thế gian.

Những ngày sau nữa, nó vẫn nhận được tin nhắn của anh, nhưng lần này không phải là những lời lẽ buồn não ruột, mời gọi níu kéo mà là những lời trách móc thậm tệ anh dành cho nó: “ Bao lời lẽ anh đã nói hết em vẫn bặt vô âm tín. Sao ác vậy, gọi điện cũng không thèm nghe. Bận thế sao hay khinh người, kiêu kỳ vậy. Trái ngược với những gì em nói trước đây. Em không kiêu, em khác với mọi người. Khi nào gặp anh sẽ biết. Vậy mà gặp rồi, biết rồi giờ đây em lại…Tôi rất buồn khi em đã cư xử với tôi như vậy. Tôi có lỗi gì đâu chứ? Em đang cho tôi leo cây hả? Tôi đã tự nhủ lòng mình từ giờ trở đi không nhắn tin làm phiền em nữa. Khi nào em không còn sự lựa chọn nào nhớ đến tôi hãy đến với tôi. Tôi luôn chờ em…”. Nó choáng váng khi đọc những lời anh gửi. Anh đã nghĩ sai hoàn toàn về nó mất rồi. Trong mắt anh giờ nó là một kẻ chẳng ra gì: không chung tình, giả dối, thích cái mới mà phục bạc cái cũ…Trời đất! Nó đến chết vì cái nghi án này mất thôi. Vì từ trước đến giờ, nó vẫn được người ta khen là dễ gần, hòa đồng bây giờ thì sướng rồi, nó được nhận một biệt danh: một kẻ khinh người, kiêu kỳ, giả dối, dễ thay lòng. Mà cũng đúng thôi, ai bảo nó đã làm cho anh đau lòng. Nó sẽ nhận hết miễn sao anh cảm thấy thoải mái. Rồi từ đó nó cũng không nhận được thêm một tin nhắn nào của anh nữa. Anh đã không cần nó nữa thật rồi. Thật đáng đời cho đồ ngốc! Gặp mặt nhau ở cơ quan, để che mắt mọi người nó và anh cũng chỉ chào hỏi nhau một cách qua loa mà cả hai đều thấy ngượng ngùng. Thật khó để nó đối diện với anh. Nó thấy nó là một kẻ tội đồ đáng nguyền rủa. Vậy là từ đó, nó sống triền miên trong cảm giác chơi vơi, vô hồn. Cảm giác đó như khối u theo thời gian cứ to mãi lên lớn dần ra. Ức chế tâm can, khiến nó không thể chịu nổi. Nó quyết định nộp đơn xin thôi việc để không phải đau lòng mỗi khi nhìn thấy anh. Nó muốn quên đi tất cả những chuyện đau lòng đã xảy ra. Nó muốn không ai biết về nó để vẫn coi nó như bao người đàn ông khác. Nó biết để đi đến quyết định này là cả một sự cố gắng rất lớn. Nó sẽ rất nhớ anh. Vì nó đã quen mỗi ngày đều nhìn thấy anh mất rồi, nên việc phải rời xa anh sẽ làm cho trái tim nó ngàn lần đau đớn. Nó cam chịu gánh mọi nỗi đau để mong tìm chút bình yên.


Thái Bình (còn tiếp)



Có còn tình yêu (3)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ngã rẽ riêng » Xì Stress » Kho truyện-


Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất